” Tôi từng nghĩ, người cầu hôn tôi phải mặc vest, ở một buổi lễ long trọng, có nến, có hoa, có người chứng kiến, chúng tôi trao nhẫn và hôn nhau. Anh cầu hôn tôi, chung cư vắng hoe, món trứng chiên bị khét nghẹt trên bếp bốc mùi kinh dị, con chó cưng của tôi vừa xé nát một đống giấy chưa kịp dọn, anh mặc cái áo sơ mi, quần tây, tất thì bên mang, bên vừa cởi ra vì con chó cắn rách một lỗ, tôi chưa kịp tắm, đầu tóc bù xù, mặt mũi mệt mỏi sau một ngày làm vất vả. Nhưng, khi chúng ta trưởng thành, những khung cảnh lãng mạn kia thực chất không quá cần thiết, miễn là chúng ta chọn nhau để gắn bó, để chung sống, để không phải hối hận hay nuối tiếc…”